Ngày tớ nói yêu cậu sẽ là 1 ngày mưa....



Bước chân trên con đường dọc theo bờ biển, cảm giác nhớ anh lại ùa về, thứ tình cảm đơn phương nhen nhói trong tim như một mầm hoa chớm nở. Anh là hàng xóm thân thiết hơn tôi hai tuổi, anh luôn bảo vệ, giúp đỡ, chỉ dạy những điều tôi làm sai. Thời gian bên cạnh anh là khoảng thời gian yên bình, hạnh phúc đối với tôi nhưng có lẽ trong anh tôi chỉ là một cô bé hàng xóm luôn cần một người bảo vệ và che chở. Ngày tôi dự định sẽ nói ra tình cảm của mình là ngày anh giới thiệu cô bạn gái mới người mà anh thầm yêu từ lâu. Anh đã vô tình bóp vụn trái tim tôi, cảm giác như ngã xuống một vực sâu khiến tôi trở nên tẻ nhạt với mọi thứ. Tôi đã không còn là một cô bé vui vẻ, hoạt bát luôn mè nheo anh nữa rồi. Có lẽ tôi nên dấu đi cái tình cảm này vào một góc nào đó trong trái tim và chỉ riêng mình tôi biết về sự tồn tại của nó. 


Đến tối tôi trở về, tôi lại gặp anh đang cùng cô ấy tay trong tay cười đùa vui vẻ, Tim tôi như nghẹn lại, có cảm giác hoang mang nhưng bên ngoài tôi vẫn cố gượng cười nói chuyện cười đùa vui vẻ với hai anh chị. Về đến nhà chui vào phòng nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi, tôi không ngờ cảm giác yêu một người lại khó chịu vậy. Tôi chưa sẵn sàng để gặp anh lúc này. Tôi quyết định ngoài giờ đi học tôi sẽ tìm một công việc làm thêm vừa tránh gặp anh và có lẽ công việc sẽ giúp tôi quên đi anh.

Chiều hôm sau, tôi dạo quanh các tiệm bánh, tiệm cafe,...đang cần người phục vụ. Tôi được nhận ở một quán cafe nhỏ mang tên "Alone" ở sâu trong một góc khuất. Tiệm có màu chủ đạo là tím những bông hoa hồng trắng được đặt trên những cái bàn. Không gian yên tỉnh, những bản nhạc trong quán nhẹ nhàng sâu sắt dễ đi vào lòng người. Khách ở đây đa số là đến một mình, thi thoảng những tốp học sinh đến đây tụ tập làm bài tập. Anh Quang quản lí bảo tôi có thể làm ngay hôm nay và kêu Hoàng một cậu bạn trạc tuổi tôi hướng dẫn những công việc trong quán. Hoàng có vẽ bề ngoài ưu nhìn ánh mắt ấm áp, nụ cười thân thiện với chiếc răng khểnh một bên má, cặp kính cận khiến gương mặt Hoàng ngố hơn. Hình như Hoàng làm việc ở đây đã lâu cậu ấy hiểu hết tất cả những chậu hoa ở đây, biết tất cả cách pha chế và nhớ tất cả những thức uống ưa thích của các vị khách quen. Cậu bạn rất có khiếu nói chuyện khi liên tục làm tôi phải phì cười. Ngày đầu tiên đi làm của tôi có vẻ khá thuận lợi khi Hoàng luôn giúp đỡ và chỉ những lỗi sai sót nhỏ nhoi của tôi.

Hết giờ làm, mưa bắt đầu rơi, tôi đành phải ở lại quán ngồi nhâm nhi tách chocolate mà Hoàng pha. Quán cũng dần ít khách Hoàng đến ngồi đối diện tôi.
_Cậu có vẽ trầm lặng nhỉ? - Cậu ấy bắt chuyện.
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ thoảng qua.
_Cậu có chuyện buồn?
_Tại sao cậu lại hỏi vậy?- Tôi lảng tránh câu trả lời bằng một câu hỏi khác.
_Vì đa số những người tìm đến đây đều có những nỗi buồn và cậu cũng vậy.
_Cậu cũng đến đây vì lí do đó?- Tôi lại lảng qua chuyện khác.
_Có lẽ thế.- Tôi lại nhận được câu trả lời mơ hồ của Hoàng.
Tôi và Hoàng cứ thế ngồi nói những câu chuyện mơ hồ trên trời dưới đất. Chúng tôi nhận ra giữa chúng tôi có khá nhiều điểm chung như: thích ngắm những cơn mưa rào bất chợt, thích những bản nhạc đồng quê của Taylor Swift, có niềm đam mê với những đóa cẩm tú cầu, đều chán ghét phải nghiền ngẫm những công thức Toán,Lý hay Hóa,....Thỉnh thoảng có vài ba vị khách đến Hoàng lại rời tôi để pha chế những thức uống nóng hổi. Hết ca trực Hoàng bảo sẽ đứ tôi về vì cậu ấy đi xe đạp. Chúng tôi vừa đi vừa kể những câu chuyện hài hay những câu chuyện lúc ở trường. Tôi cũng không biết tại sao bên Hoàng tôi lại có thể trải lòng mình như vậy.

Về đến nhà, tôi lại nghỉ về anh nhưng cũng nghỉ về Hoàng tôi có cảm giác dễ chịu khi bên Hoàng và cũng đã yêu quý công việc ở Alone. Tôi thường xuyên đến Alone ngoài ca làm những khi rảnh rỗi tôi thường đến đó làm bài tập phụ giúp các anh chị ở đó, tôi cũng thường xuyên nói chuyện tâm sự với Hoàng hơn. Hoàng luôn dành cho tôi những sự quan tâm đặc biệt, luôn giúp tôi giải những bài tập hốc búa. Giữa chúng tôi hình thành một sự dây vô hình, luôn hiểu nhau cần gì, muốn gì và thích gì. Hình bóng của anh đã được thay thế vào bằng một hình bóng khác. Chúng tôi thường đi chơi hơn, hay tặng nhau những món quà nhỏ nhỏ, xinh xinh, thường có những tin nhắn hỏi thăm nhau, Hoàng thường nhắc tôi ngủ sớm nên ăn cái này cái kia hay hạn chế uống cafe. Lúc đó trái tim tôi cảm thấy ấm lạ và tôi nhận ra mình đã yêu Hoàng mất rồi.

Một ngày cuối đông, chúng tôi cùng nhau đi dọc theo bờ biển nói những chuyện liên quan đến các nhân vật hoạt hình. Trời bỗng đổ mưa chúng tôi chạy nhanh vào một trạm xe buýt, tôi nhắm mắt dựa đầu vào vai Hoàng giả vờ ngủ nhưng tôi thích cảm giác này dù chỉ là một chút tôi mong Hoàng cũng có tình cảm với tôi. Rồi cơn buồn ngủ ấp đến tôi mơ màn nhưng vẫn nghe được giọng nói thì thầm ấm áp vang bên tai:
_Ngày tớ nói yêu cậu sẽ là một ngày mưa...Chờ tớ nhé.
Một nụ cười nhẹ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ tôi đã biết được câu trả lời cho mọt ngày mưa nào dó khi Hoàng nói ra điều tôi mong đợi.


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi KT Nguyễn
Lên Trên