Chưa từng thuộc về nhau



 
Có bao giờ anh nói, với em những suy nghĩ. Biết đâu chúng ta không còn gặp lại nhau. Phải chăng là vô nghĩa, những kỷ niệm xưa kia. Phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
 
 


Hôm nay trời mưa, mưa giăng lối em đi, em không ra đường chơi đùa với nó như khi còn ở bên anh nữa. Vì em sợ, sợ những cảm xúc trong em về anh lại hiện về. Nhưng chính sự thu mình, kiềm chế ham muốn được chơi cùng mưa ấy lại làm em càng nhớ về anh hơn - Người em đã từng yêu.
Em và anh quen nhau vì chúng ta là bạn thanh mai trúc mã từ hồi nhỏ đến giờ. Suốt 1 thời gian chúng ta trở thành người yêu của nhau trong trò chơi do chính em tạo ra, trò chơi hai người mà thứ đặt cược mang tên tình cảm, để mãi sau này chính em cũng loay hoay để thoát khỏi trò chơi đó. Chỉ thế thôi đó là cách mà em đã đến với anh, như một mảnh ghép của số phận. 
Anh. Có bao giờ anh thử đặt mình vào vị trí của em không anh? Có bao giờ anh nói, với em những suy nghĩ, biết đâu chúng ta không còn gặp lại nhau? Ở bên anh hồi tuổi còn bé con, đến khi em đã sắp trưởng thành rồi, em cảm nhận được anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chúng ta không còn gặp lại nhau, chưa từng nghĩ lại những kỉ niệm xưa kia của chúng ta. Con trai ai cũng vô tâm giống vậy hay chỉ có mình anh? Em luôn tự hỏi lòng mình như vậy. Phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
 
 
 
Và khoảng cách có phải đã trở nên quá dài, thời gian có phải cũng đã khiến anh đổi thay. Em nhìn lại, chỉ thấy buồn, buồn hơn.
Đôi lúc ngồi 1 mình trong phòng trống, 4 bức tường cứ ngạo nghễ nhìn em, đâu có anh. Nhưng chính những khoảnh khắc ấy, con tim em lại nhói lên vì anh. Môi em không ngọt như những đứa con gái khác đâu anh.  Nó đắng ngắt vì nó đã thấm quá nhiều nước mắt rồi anh à !! Anh đâu hay biết điều đó, đâu hay biết nước mắt em luôn rơi mỗi khi tâm trí bất chợt nhớ về anh. Phải chăng, do chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
 
Kỉ niệm ơi cho tôi xin chút nắng nhạt 
Để lòng này mở đuợc một góc riêng  
Để tim này thôi phải ấp ủ  
Một mối tình chẳng phải nên thơ.
 
Nơi em đặt tình cảm cho anh, đó là nơi mà người ta có thể dễ dàng lãng quên nhau, còn nơi anh và cô ấy quen nhau là cuộc sống thực, người đó luôn hiện hữu bên anh chứ không cách xa như em và anh bây giờ. Mà người ta thì thường bỏ qua hay không tin tưởng về một tình cảm cách xa nhau, để đón nhận những yêu thương cạnh mình. Anh cũng sẽ thế phải không ? Em biết mà ...
Anh à! Em thích mưa, đơn giản vì không ai biết được nuớc mắt em đang rơi. Em thích cái lạnh, đơn giản vì lúc ấy không ai biết đôi vai em đang rung lên vì khóc. Nhưng bây giờ, em chỉ xin 1 chút nắng, không cần chói chang, chỉ mong xin 1 chút nắng nhạt thôi, để lòng  này đuợc mở 1 góc riêng, để con tim em đỡ đau hơn, để thôi ấp ủ 1 mối tình chẳng phải nên thơ.....Vì chúng ta chưa từng thuộc về nhau.
 
 
Tự hỏi có phải đến lúc nên buông cánh tay.  Dường như khi yêu thương anh, em đã chấp nhận, chọn về một nỗi đau, cho riêng em. Đến khi chợt anh muốn có một người kề bên, biết đâu sẽ không bao giờ tìm được em. Chẳng phải sẽ ra đi, chẳng phải là vì oán trách. Chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau.....
 
Cuộc sống dạy cho em cách yêu thương ai đó, và giờ đây, cuộc sống đang dần dần dạy em cách chai lì với cuộc sống. Quá khứ đi qua, nhìn lại mình cũng đã khác, thế thì cái gì bắt đầu được cũng kết thúc được thôi. Buông tay một người mà mình yêu thương nhất là điều rất khó.Nhưng ... hạnh phúc đã muốn bay đôi tay làm sao mà giữ, càng nắm chặt càng đau.Thôi thì để mất nhau...Nỗi đau rồi cũng sẽ hết phải không anh?
Giờ đây, em mĩm cười chấp nhận rời xa 1 người mà em yêu thương nhất- đó là anh. Em biết, anh vẫn hạnh phúc khi mà không có em ở bên, cũng là lúc em thấy mình bất lực rồi, tim em đau đã đủ, em không muốn cứ làm tổn thương nó, dày vò nó mãi. Trong cuộc sống luôn tồn tại hai chữ  "Giá mà'' , đừng để mất rồi thấy tiếc, thấy quý trọng nó. Vẫn bắt gặp chữ " Nếu",  nhưng việc đã qua cứ để nó qua, nuối tiếc cũng chẳng được gì, em sẽ nhìn về tương lai và bước tiếp. Em sẽ không quên quá khứ, quên những ngày tháng bên anh nhưng em cũng sẽ không sống vì nó. 
 
 
 Em không thể dành giật lại yêu thương mà thậm chí nó chưa bao giờ là của em, càng không thể dành được tình cảm của người không yêu em như anh. Cảm ơn vì bước ra cuộc đời em để em biết là mình cần được yêu nhiều hơn thế, có ai đó sẽ sẵn sàng dang tay để em an lòng... và em không muốn người đó tổn thương. 
Thôi thì bình yên nhé! "Người lạ đã từng".....


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi KT Nguyễn
Lên Trên